Pages

Miền Trung nét đẹp giông bão

Cùng trải nghiệm trên vùng đất nhiều sắc màu của nắng và gió,thưởng thức những đặc sản những món ăn đã đi vào tâm hồn mỗi người xa quê

Khám phá nét đẹp thơ mộng miền nam và thưởng thức những đặc sản mọi miền

Rảo bước dưới cái nắng vàng quanh năm của miền Nam mà không có cái mùa đông đặc trưng như miền Bắc đến với những điểm hẹn tuyệt vời,Cùng cảm nhận nét khác biệt thú vị trên những nẻo đường đến với những danh thắng nổi tiếng thưởng thức những đặc sản mọi miền Nam

Câu chuyện cuộc sống hay và ý nghĩa

“Cho dù bạn chọn con đường nào, bạn vẫn sẽ có chút lưu luyến với những con đường mà bạn không chọn. Vì vậy trên đời không hề có chuyện lựa chọn mà không hối hận. Bạn cần tin rằng con đường bạn đã chọn là đáp án chính xác. Và biến nó thành câu trả lời đúng. Thế thôi.”

Showing posts with label huong vi cuoc song. Show all posts
Showing posts with label huong vi cuoc song. Show all posts

Thursday, September 25, 2014

Cướp Biển Vùng Đồ Sơn

Hương vị cuộc sống nét đẹp mọi miền

Cướp Biển Vùng Đồ Sơn.
8h sáng. Mặt trời đã ngoi cao hơn mặt biển chừng vài gang tay, rắc từng nắm kim tuyến vàng óng ánh, nhờ những con sóng chóng chánh đưa vào bờ. Gió biển mặn mòi mang theo cả tiếng còi tàu ngoài xa kêu “u u” nghe như tiếng con chó sói tru lên réo rắt gọi bạn tình. Chưa đến giờ tàu khởi hành nhưng đã có lác đác một vài khách đưa vé rồi lục đục kéo nhau lên boong.
- Lên tàu chưa mày? – Thằng Reo hỏi rồi nhìn sang phía Dắc.
- Nửa tiếng nữa tàu mới chạy mà, vội gì!
Nói rồi Dắc lại phóng tầm mắt ra ngoài xa, ngắm những cánh hải âu vờn sóng chao liệng. Chỉ ít phút nữa thôi, hắn và Reo sẽ rời xa cái bến Đồ Sơn này, băng băng trên Thái Bình Dương, thám hiểm Đại Tây Dương, chinh phục Ấn Độ Dương để rồi cập bến Quất Lâm phồn hoa với bao điều mới lạ. Phải xa cái vùng biển Đồ Sơn thơ mộng nhộn nhịp này, Dắc cũng buồn lắm! Dân chơi cả nước ao ước đến đây, vậy mà hắn thì lại phải rời đi.
Đồ Sơn nổi tiếng với bãi tắm thơ mộng, với cát trắng, biển xanh, gió lộng; với hải sản nhiều nhan nhản, mực to như cái phản, tôm to như cái bơm, cua to như con rùa, ghẹ to như cây cải bẹ. Ngoài du lịch, vốn vẫn được coi là ngành công nghiệp không khói, thì ở Đồ Sơn còn một ngành khác cũng có thể gọi là công nghiệp không khói, hay còn gọi là ngành công nghiệp khó nói. Cũng phải thôi, tại nó tế nhị quá mà, muốn nói cũng phải nói giảm, nói tránh đi. Đại loại là, ai đến Đồ Sơn muốn được phục vụ hải sản là tôm cua ngao ghẹ hấp luộc nướng xào thì xin mời vào nhà hàng; còn khách nào muốn tự tay móc cua, tự mình tách ngao, chủ động mút sò lông thì xin mời vào nhà nghỉ, nơi giao dịch chính của ngành công nghiệp khó nói.
Chả vậy mà từ xa xưa, các cụ ta đã trải nghiệm thực tế và đúc kết được những câu thơ cô đọng nhất về vùng đất này:
Chưa đi chưa biết Đồ Sơn
Đi rồi mới thấy nó hơn đồ nhà
Đồ Sơn ngọt thịt căng da
Đồ nhà xập xệ, vừa già vừa nhăn
Đồ Sơn chăm sóc ân cần
Đồ nhà hơi tí cằn nhằn thở than
Đồ Sơn thì rất là ngoan
Đồ nhà được cái an toàn mà thôi.
Đồ Sơn tuyệt vời là thế nhưng Dắc vẫn phải dằn lòng rời xa, vì hai lí do: thứ nhất là hàng họ ở Đồ Sơn này hắn đã chơi hết rồi, nên phải vượt biển tới Quất Lâm để khai phá những món hải sản mới; thứ hai, hắn là một nghệ sĩ, mà nghệ sĩ thì luôn thích tìm tòi, khám phá những cái mới. Nói nghệ sĩ thì hơi chung chung, cụ thể hơn thì hắn là họa sĩ, một họa sĩ nghèo.
Hắn nghèo đến nỗi không có tiền học vẽ nên phải tìm mua những quyển truyện tranh Hentai của Nhật rồi âm thầm bắt chước vẽ theo. Cũng vì thế, hắn quyết định phát triển sự nghiệp hội họa của mình theo hướng tranh khỏa thân phi nghệ thuật. Mà nói thật, chỉ có vẽ tranh khỏa thân thì hắn mới thấy hứng thú, mới thấy say mê, mới thấy mình như được sống vì nghệ thuật, chứ còn vẽ mấy cái phong cảnh với tĩnh vật vớ vẩn thì với hắn sao mà vô vị thế. Có mấy lần hắn cũng thử cố vẽ mấy quả bưởi, quả táo nhưng chỉ đưa được vài nét cọ là hắn lại vò nát tờ giấy rồi lao tới vồ lấy quả bưởi ngồi bóc ăn.
Nhưng vẽ khỏa thân thì phải có mẫu nữ, mà mẫu nữ bây giờ rất khó thuê. Nếu mẫu trẻ, tuổi từ 16 đến 22, còn trinh, thì mỗi tiếng cũng phải mấy trăm nghìn, tiền đâu mà kham nổi. Còn mẫu già U50 thì chỉ vài chục nghìn một tiếng thôi, nhưng khó vẽ. Khó vẽ là vì loại mẫu này thường có hai quả mướp lủng lẳng, dài ngoằng trước ngực, nhiều bà còn chảy xuống gần bẹn. Hắn mà vẽ đúng theo mẫu thì ai dám mua tranh của hắn, còn nếu vẽ để cho hai quả mướp đó biến thành hai quả bưởi thì đẳng cấp của hắn chưa đạt tới tầm ấy.
Thế nên hắn ít khi bỏ tiền thuê mẫu mà thường dùng tiền đó để đi chơi gái, sau đó hắn thủ thỉ vào tai mấy em ấy vài lời êm ái để các em ấy giữ nguyên hiện trường, ngồi im cho hắn vẽ. Thường là các em ấy đồng ý, có em thấy hắn vẽ đẹp quá liền xin luôn bức tranh rồi trừ tiền chơi gái cho, có em ngưỡng mộ lại giảm cho nửa tiền. Cứ thế cứ thế, hắn giật gấu vá vai, lấy tài năng để nuôi sở thích, và nhờ sở thích để kích thích tài năng.
Nhưng giờ thì cái đất Đồ Sơn này đã trở nên quá nhỏ bé với những ả cave mà nhắm mắt lại hắn cũng nhớ mặt, quay lưng lại hắn cũng đọc được tên, cũng chỉ ra được nốt ruồi nằm ở mông bên nào, vết lang ben nằm ở khe nào. Làm nghệ thuật nó cũng như mụ vợ ở nhà ấy, khi đã quen thuộc quá, mòn lối rồi thì không còn hứng thú nữa, làm thì vẫn làm nhưng chủ yếu là vì trách nhiệm, chứ thực chất trong lòng đầy sự nhàm chán, nhạt nhẽo. Và đó là lí do sáng nay, hắn và Reo – một đồng nghiệp có cùng đam mê ở dòng tranh khỏa thân phi nghệ thuật, quyết định lên tàu đi Quất Lâm để kiếm tìm nguồn cảm hứng mới.
- Lên tàu đi mày.
Reo nói rồi khoác cái ba lô nhảy lên boong, Dắc cũng lập tức bám theo. Con tàu hú lên từng hồi còi dài hứng khởi rồi rung lên bần bật như bị sặc thuốc lào, từng đám khói dày đặc, khét lẹt phun ra từ miệng cái ống khói đen ngòm. Sau đó, tiếng nổ êm dần, êm dần rồi chỉ còn nghe xình xịch xình xịch rất vui tai, con tàu từ từ rẽ sóng ra khơi…
Thằng Reo leo lên tàu là chui luôn vào khoang, ngả cái ba lô ra ghế, gối đầu lên đó rồi ngủ luôn. Dắc thì chưa muốn ngủ, hắn cứ ngồi chống cằm nghoẹo cổ nhìn ra cửa sổ, ngắm những con sóng rượt đuổi nhau một cách rất vô bổ với bộ mặt rất khắc khổ, và rồi hắn ngủ thiếp đi lúc nào không hay…
Một cơn gió biển thốc vào làm Dắc tỉnh giấc. 12h đêm rồi cơ à? Hắn nhìn xung quanh thấy mọi người trong khoang đều đang ngủ rất say, thằng Reo cũng vậy, vẫn đang chìm trong giấc nồng như một con heo quay. Dắc không muốn ngủ nữa, hắn nhẹ nhàng trèo lên boong tàu để ngắm biển đêm. Đêm đã khuya nên boong tàu vắng lặng không một bóng người. Ánh đèn vàng hiu hắt từ trên cột buồm chiếu xuống chỉ đủ soi cho cái khoang tàu nhỏ bé mà không thể chạm tới được những con sóng mênh mang ngoài xa khiến cho con tàu như đang bay ngoài không gian với bóng tối dày đặc bủa vây.
Bỗng có tiếng động từ phía mũi tàu làm Dắc giật mình. Hắn sửng sốt quay ra và thấy bóng một người con gái đang lồm cồm bám vào lan can rồi đu người trèo lên mũi tàu. Có vẻ như cô ấy đang muốn gieo mình xuống biển để tìm đến cái chết. Lập tức Dắc phi tới, hắn nhảy chồm lên, ôm chặt lấy cô gái rồi ra sức thuyết phục:
- Đừng dại dột thế! Cuộc sống này đáng quý lắm, khó khăn nào cũng có thể vượt qua mà, nghe tôi đi, đừng có làm điều ngu ngốc như vậy…
- Bỏ tôi ra. Đệt, đi đái cái mà cũng không yên.
- Cái gì? Cô leo lên mũi tàu là để đi đái?
- Ừ, chả lẽ đái dưới boong tàu, nó khai mù lên rồi họ chửi bố cho à?
- Khỉ thật! Biết vậy mình kiên nhẫn đợi thêm tí nữa có phải ngon không. Thôi, cô cứ tiếp tục công việc của mình đi, coi như tôi không có ở đây.
Nói rồi Dắc buông cô gái ra rồi nhảy xuống dưới boong, tựa vào lan can, hướng mặt ra ngoài khơi mênh mang với vẻ mặt bàng quang. Cô gái thì có vẻ là đã mót quá rồi nên cũng hối hả giải quyết. Xong việc, cô lại từ từ bám lan can tụt xuống rồi đến đứng gần bên Dắc.
- Anh chàng tốt bụng tên gì?
- Anh là Dắc. Còn em?
- Em là Dâu.
- Thảo nào…
- Thảo nào gì?
- Thảo nào trông em ngọt ngào như một quả dâu tây, nhìn phát là muốn ăn ngay, dù không biết ăn vào thì sẽ ngọt hay là cay.
- Hừm, anh đang tán tỉnh em đó à? Mà nửa đêm, anh còn ra boong làm gì vậy?
- Anh thích ngắm biển đêm. Dù trước mặt chỉ là một màu đen dày đặc nhưng anh vẫn thấy tiếng rì rào của sóng, vẫn nếm được vị mặn của gió, vẫn tan vào được cái bao la của đại dương.
- Hi, anh nói chuyện hay nhỉ! Nhìn cái mặt anh thì không ai tin anh có thể nói ra những câu hay và sâu sắc đến thế…
Rồi cả hai cùng cười vang. Họ cứ thế đứng bên nhau chuyện trò rất lâu, quên cả thời gian, quên cả màn sương đêm đang âm thầm buông xuống, rất tâm đầu ý hợp. Dường như không một ai trong hai người họ muốn cuộc nói chuyện kết thúc để rồi sau đó họ lại phải rời nhau, ai về khoang của người nấy…
…Càng về khuya, những cơn gió biển dường như càng lạnh hơn và mạnh hơn khiến cho cả hai, không ai bảo ai, cứ vô tình xích lại gần nhau. Gần đến nỗi Dắc có thể cảm nhận được bờ vai mềm mại và ấm áp của Dâu rung lên mỗi lần chạm vào vai hắn. Dắc lâng lâng tận hưởng thứ cảm giác nao nao mà hắn đang có, như một thói quen vô thức, hắn đưa tay lên khẽ đặt lên bờ vai của Dâu rồi kéo cô gần lại…
Bất chợt, một tiếng “Uỳnh” vang lên từ khoảng cách rất gần phá tan không gian tĩnh lặng của màn đêm, con tàu rung lên và chòng chành tưởng như sắp lật, tất cả mọi người trên tàu đều bừng tỉnh và gào thét hoảng loạn. Ngay sau đó là ánh đèn pha sáng lóa từ phía ngoài biển rọi thẳng vào. Dù bị chói mắt vì ánh đèn chiếu trực diện nhưng Dắc vẫn lờ mờ nhìn thấy một chiếc tàu khác rất to đang áp sát ngay bên hông tàu của hắn, trên chiếc tàu đó có lố nhố khoảng hơn chục người, ai cũng lăm lăm dao kiếm sáng loáng, và tiếng “Uỳnh” cùng sự rung chuyển vừa rồi được tạo ra bởi chính sự va chạm của hai chiếc tàu. Hắn hoảng hốt quay sang hỏi Dâu:
- Cái gì thế em? Sao chiếc tàu đó lại cố tình đâm vào tàu của mình vậy?
- Không ổn rồi anh ơi, ta gặp cướp biển rồi.
Dâu chưa nói dứt lời thì lập tức đám người từ con tàu lạ đã đồng loạt nhảy sang, tên nào nhìn cũng cao lớn, mặt mũi dữ dằn…

Wednesday, September 24, 2014

Chuyện Tam Quốc bla...bla part 2

Hương vị cuộc sống ...Mọi miền Việt Nam

10 giờ đêm, Lưu Bị ôm chiếu đứng đợi trước vườn cải nhưng vẫn chưa thấy Quan Vũ và Trương Phi đâu. Nhìn Lưu Bị với cái chiếu ôm hờ hững bên hông đi đi lại lại trước vườn cải um tùm, sao mà giống cảnh một đứa cave đang ngóng khách đến vậy. Ếch nhái kêu ọp oạp, gió đưa xào xạc, hương cải ngào ngạt, khung cảnh nên thơ tuyệt vời mà sao lòng Bị lại cứ rối bời. Hai cái thằng chết tiệt này, giờ mà vẫn chưa thấy đâu.

- Lưu huynh, em tới rồi?

- Cậu làm gì mà giờ này mới tới hả?

- Lưu huynh bớt giận, em phải đi mua đồ cúng mà. Hương, nến, vàng mã thì mua dễ nhưng hoa quả thắp hương thì khó mua quá anh ạ. Đi khắp làng mà không có ai bán.

- Thế là không có hoa quả thắp hương à? Vậy đâu có được, cúng bái thì phải đầy đủ chứ.

- Lưu huynh yên tâm, em kiếm được loại khác thay thế đây rồi.

- Đâu?

- Đây ạ, xúp-lơ với cải bắp. Được không huynh?

- Ừ, thôi cũng tạm được. Mà sao bắp cải lại còn có nửa cái thế này?

- Hồi chiều em đã để riêng ra góc bếp rồi nhưng lúc tối nấu cơm, bà già em không biết lại chặt mất nửa cái để luộc chấm mắm tỏi, ăn ngọt phết. Mà Trương Phi vẫn chưa tới hả huynh?

- Chưa thấy đâu, cái thằng này chỉ ăn là giỏi còn lúc làm thì lề mề đừng hỏi.

Vừa nhắc xong thì Trương Phi xuất hiện, hắn đi từ phía sau tới nên Lưu Bị và Quan Vũ không biết. Thấy thế, Trương Phi rón rén lại gần hai anh và chơi trò hù họa. Hắn nhảy chồm từ phía sau, đập mạnh vào vai Lưu Bị và Quan Vũ rồi hét to:

- Hú Òa!!!!

- Òa Òa cái mả cha mày. Mấy giờ rồi mà giờ mới đến?

- Đại ca nóng tính thế, em đi mua rượu và đồ nhắm mà, có đi chơi đâu.

- Mua tí rượu với đồ nhắm thôi chứ có éo gì đâu mà lâu vậy. Lưu Bị ta mà mua thì chỉ 10 phút xong hết.

- Đấy là mua bán thông thường, còn em mua chịu mà đại ca. Phải đi cả chục quán mới có một chỗ đồng ý bán chịu cho mình, rồi phải hứa lên hứa xuống hẹn ngày trả. Đâu có đơn giản như đại ca, chỉ việc ôm cái chiếu ở giường đi là xong.

- Thôi được rồi, ta chuẩn bị tiến hành ngay thôi, để qua mất giờ thanh long âm đạo thì sẽ đến giờ thanh long niệu đạo, rất xấu.

Thế rồi 3 cái bóng thoăn thoắt nhảy vào vườn cải nhẹ như 3 con mèo trôi trên tấm vải. Chúng dừng lại ở giữa vườn, nơi hoa nở nhiều nhất và đẹp nhất. Lưu Bị nhanh chóng trải chiếu ra giữa luống hoa rồi kêu hai anh em đặt đồ cúng lễ lên. Chợt Trương Phi quay sang hỏi Lưu Bị:

- Chiếu nhà Lưu đại ca đây à?

- Ừ, có vấn đề gì?

- Đại ca không kiếm được cái chiếu nào tử tế hơn sao? Chiếu éo gì mà thủng lỗ chỗ, lại có mùi tanh tanh, nồng nồng, loang lổ khắp cả. Ghê vkl.

- Thông cảm, đây là chiếu lấy trên giường ngủ của ông bà già. Ông già lại bị cái bệnh “chưa đi đến chợ đã rơi hết tiền”, cái mùi tanh tanh, nồng nồng mà đệ vừa ngửi là mùi tiền của ông già nhà ta đấy.

Rồi ba anh em tập trung sửa soạn, chỉ một loáng sau đồ cúng lễ đã được bày biện sẵn sàng, hương khói nghi ngút. Ba anh em quỳ nghiêm chỉnh trước bàn thờ, mỗi người cầm một nén hương, mặt ai cũng nghiêm túc đầy vẻ thành kính. Lưu Bị cùng các anh em chắp tay vái 3 cái rồi lầm rầm khấn:

- Con nam mô a di đà phật, hôm nay lành tháng tốt, 3 anh em chúng con là… Đệt, CLGT Trương Phi? Ta đang khấn mà – Lưu Bị quát lên khi thấy Trương Phi huých huých vào đít mình.

- Lưu đại ca, có cái gì đó không ổn?

- Đâu? Cái gì không ổn?

- Em thấy mùi gì thối lắm, hình như là mùi phân hay mùi cứt gì đó đại ca ạ.

- Đúng đấy đại ca. Em cũng thấy thế, mùi nặng lắm.

Vậy là việc cúng bái phải tạm dừng, 3 anh em tản ra rồi hì hục lật chiếu kiểm tra, ngửi ngửi khắp các hướng. Bất chợt Trương Phi reo lên đầy sung sướng:

- Hai anh ơi, em tìm thấy rồi, tìm thấy cứt rồi.

Lập tức Lưu Bị và Quan Vũ chạy lại chỗ Trương Phi.

- Thật không? Đâu? Cứt đâu?

- Đây đại ca, ngay dưới bát hương.

- Đệt, hóa ra nãy giờ ba anh em ta toàn quỳ với lạy bãi cứt à?

- Thế có chuyển chỗ không đại ca?

- Thôi, chuyển chỗ mất thời gian lắm, sắp hết giờ đẹp rồi, làm nhanh cho xong đi.

Cả bọn lại lục đục quay về vị trí. Hương lại đốt lên nghi ngút. Ba anh em thành kính dâng hương và đồng thanh đọc lời tuyên thệ:

- Chúng tôi tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện sống cùng ngày cùng tháng cùng năm. Từ nay cả 3 như một, sống chết có nhau, kẻ nào ăn ở hai lòng xin trời tru đất diệt. Xin thề, xin thề, xin thề.

Rồi Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi lần lượt cắm hương vào bát, xong mỗi người cầm một chén rượu dâng lên trước bàn thờ. Ánh mắt ai cũng rạng ngời, hân hoan. Kể từ hôm nay, họ đã có thêm những người anh em cùng vào sinh ra tử, cùng chung chí hướng, cùng kề vai sát cánh gây dựng cơ đồ đại sự… Cả ba đồng loạt nốc cạn chén rượu rồi cười đầy hả hê. Thế nhưng chưa kịp đặt chén xuống thì chợt nghe tiếng “Vù” bên tai, hình như vừa có một vật thể lạ bay về phía 3 anh em. Chưa kịp hoàn hồn thì lại “Vù” phát nữa. Trương Phi la lên:

- Cái gì đấy các anh ơi? Thiên thạch à?

Vân Trường có vẻ là người nhanh nhậy nhất nên đã đoán ra vấn đề:

- Không phải thiên thạch đâu, gạch đấy, chạy thôi anh em.

Vân Trường chưa nói dứt lời thì từ phía bên ngoài, một bóng đen nhảy vào, tay lăm lăm 2 viên gạch, lão vừa lao tới vừa chửi ầm ĩ:

- ĐKM mấy cái thằng mất dạy này, nửa đêm chui vào vườn cải nhà ông phá phách lại còn cười hô hố như mấy thằng thần kinh thế à. Ông cho chúng mày chết này…

Tức thì, lão phóng tiếp một viên gạch nữa về phía 3 anh em. Lưu Bị chỉ kịp hô một tiếng “Chạy” rồi nhanh như cắt lao vút qua hàng rào phi ra ngoài đường, Quan Vũ cũng lập tức lao theo, chỉ có mỗi Trương Phi là vẫn đang loạng choạng phía sau vì còn mải ôm cái bọc vịt nướng với thịt chó. Bỗng Lưu Bị và Quan Vũ nghe tiếng Trương Phi kêu thất thanh phía sau:

- Cứu em với hai anh ơi, em bị dính gạch rồi, đau quá không chạy được…

Nghe vậy, Quan Vũ níu tay Lưu Bị lại:

- Anh ơi, có quay lại cứu nó không?

- Kệ mẹ nó em ơi, quay lại giờ là ăn gạch vỡ đầu, chết cả 3 đấy.

- Nhưng chúng ta vừa mới thề là sống chết có nhau mà anh.

- Thề thì cũng phải một hai hôm mới có hiệu lực chứ, sao có hiệu lực ngay được.

- Ừ, cũng đúng, thôi, mình chạy tiếp đi anh.

Sunday, August 31, 2014

Hương vị cuộc sống:Nét đẹp miền Bắc

Hình ảnh đặc trưng của vùng núi phía Bắc

dac san mien bac
Nét đẹp nên thơ của miền Bắc

Miền Trung vùng đất khắc nghiệt trải qua bao mưa nắng vẫn có một nét đẹp riêng khó cưỡng

dac san mien trung
Miền trung yêu dấu
Miền Nam 
dac san mien nam
Đặc sắc miền nam


 
Hotline: 0948 117 515